Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
  • Trường ai hok biết
phale_gk (710)
minie mouse (498)
pE"pj_missyou (489)
ca^u.ut'L-¶-¶-¶ (369)
N.a2 (346)
Admin (315)
kisu (314)
Phale_langtu (231)
¶-¶oan§TuBuon§Bin¶-¶07 (206)
lelui (166)
Chào mừng bạn đến với A2 prồ

Share | 
 

 Tập san: Bạn của tôi...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
DG
thành viên lớp
thành viên lớp
DG

Nam Tổng số bài gửi : 142
Join date : 04/10/2009
Age : 29
Đến từ : 11a2

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeTue Mar 13, 2012 6:33 pm

Đã có người bảo rằng,khoảnh khắc đẹp nhất trong cuôc đời ta chính là quãng thời gian cắp sách đến trường. Sự thật là vậy phải không hay chỉ là một ý nghĩ nào đó chợt loé lên trong đầu mình, hay là tâm trí mình ép mình phải nghĩ là vậy. Sự thật chưa được kiểm chứng thì nó cũng là một lí thuyết xuông mà thâu. Chỉ có những con người như chúng ta mới thực sự hiểu ý nghĩa của thời gian là quý như thế nào, đó là những gì mà thế hệ trước đã từng cảm nhận nhưng họ không truyền dạy lại cho chúng ta mà chỉ ngoảnh mặt làm ngơ để chúng ta phải tự hiểu lấy...Trong bạn có nghĩ về tôi không, chả có người nào hỏi người khác câu hỏi như vậy cả,khi là bạn bè thôi nhá. Vậy sao mình không hỏi mình là mình có đang thực sự nghĩ đến người đó hay không. Nghĩ đến ư,hay là không nghĩ đến, bạn hồn nhiên yêu đời, bạn sẽ nghĩ đến cái gì mà bạn sẽ nghĩ. Khi bạn nghĩ đến tức là trong bạn đang có tôi và trong tôi bnạ không biết tôi có đang nghĩ đến bạn như bạn đang nghĩ đến tôi hay không? Bạn xem bạn của bạn thực sự là bạn và ban không biết bạn của bạn có xem bạn là bạn hay không thì chỉ có bạn của bạn mới biết. Nhiều lúc đừng có nghĩ mọi chuyện luôn là một đống rắc rối mà hãy nghĩ nó đơn giản lại đi, như tôi đang nói với bạn vậy. Tôi rất quý bạn đó va tôi không biết bạn có quý tôi không thôi. Tẻ nhạt làm sao khi cuộc sống này chỉ có bạn xem bạn là bạn của bạn,chỉ một mình bạn thôi,ban vui với ai bây giờ, bạn share cảm xúc của mình cho ai bây giờ,sống như thế thì được cái gì không biết. Tôi đang nói chính mình đó, tôi đang dằn vặt mình ép buộc tâm trí mình phải nghĩ bạn chính là gia vị không thể thiếu cho món thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mình. Phải như vậy hông ta hay là mình đang thực sự nghĩ đến điều ấy................... Chắc chắn rổi, những dòng ... đó là một khoảng thời gian thật dài tôi đã nghĩ đó...Tuyệt vời,tôi nghĩ chả có j ý nghĩ hơn những phát giây này cả. Đó là lúc tôi đã có bạn...
Huỳnh Gia Dĩ





Chữ ký của DG
Về Đầu Trang Go down
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:01 am

LỜI NGỎ
Ai đã từng trải qua đời học sinh mà không có một chút gì vương vấn…Một thời áo trắng mộng mơ với những khoảnh khắc không tên mà cứ in sâu mãi vào trí nhớ, những kỉ niệm buồn vui, những khi nghịch phá.Mãi vô tư, hồn nhiên, để rồi khi những con sóng đầu đời đầy dữ dội xô vào mới thấy nơi khóe mắt có hạt bụi nào đậu vào cay cay. Năm tháng học sinh phút chốc bay vèo không gì níu gữi, chợt thấy hụt hẫng vô cùng khi nhìn về quãng đường dài phía trước, rực rỡ hay tăm tối, hạnh phúc hay khổ đau? Bỗng thấy sợ hãi vô cùng với những ngày tháng kế tiếp không thể nào dự đoán, những ngày tháng mà rồi sẽ không được dắt xe đi dưới hàng hoa sữa mà xuýt xoa với cái mùi vừa thơm, vừa nồng khó tả của nó. Có ai không có ít nhiều kỉ niệm để nhớ, để rồi một lúc nào chợt nhìn thấy từng ghế đám hàng cây mà thấy nơi đâu cũng hiện lên bao hình ảnh thân thương của thầy cô, bè bạn. Và rồi dắt xe thẫn thờ thật chậm mỗi lúc tan trường, mười hai năm rực rỡ tiếng cười, niềm vui bỗng dương khép lại, như những giọt nắng bỗng như rơi đâu mất, không có gì níu kéo để vương lại, cũng không thể tìm lại. Chỉ có điều nắng kia mãi lấp lánh trong lòng ta và dù bụi thời gian cứ phủ đầy lên quá khứ, nắng vẫn ấm, vẫn đẹp và vẫn mãi sáng ngời, nhắc cho ta nhớ hoài một thời đẹp đẽ đã qua.

Như những khoảng lặng cần thiết của tâm hồn, tập san là những câu chuyện, những cảm xúc thật nhất của mỗi thành viên 12A2 về thầy cô, bạn bè, về một thời áo trắng sắp qua đi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức mình để nhặt nhạnh những vệt nắng đẹp đẽ nhất trong tâm hồn để làm nên tập san này. Hi vọng đây sẽ là nơi mà ánh nắng, tiếng cười mãi luôn chan hòa, tỏa sáng. Và biết đâu trên bước đường kế tiếp, tia nắng đó lại chẳng chờ đợi tôi và bạn đặt chân đến những miền trời rực rỡ hơn.
Nguyễn Thu Uyên





Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:01 am

HOÀI NIỆM TRONG TÔI
Long lanh sương đọng lá cành
Nắng òa vỡ giấc rải quanh sân trường
Bằng lăng nhẹ phả chút hương
Lá vàng rớt vội trên đường ai đi
Áo dài xen áo sơ mi
Tinh khôi sắc trắng khắc ghi một thời
Gặp nhau bỡ ngỡ, bồi hồi
Quen nhau chưa đặng đã rời xa nhua
Ba năm qua thật là mau
Giờ là năm cuối kéo theo lệ dài
Bạn ơi! Nếu lỡ một mai
Xa vời cách trở có ai nhớ về
Bục giảng ai vẫn đứng kề
Mái đầu sớm bạc, mải mê truyền lời
Vai thầy vương bụi thầy ơi
Nghiêng nghiêng đôi kính rạng ngời mắt sâu
Trót yêu nghề giáo dãi dầu
Dù mưa hay nắng vì đâu hỡi thầy
Thầy như như vạn áng mây
Hóa thành trời rộng đong đầy ánh sương
Nói sao cho đặng cho tường
Tri ân con gửi lời thương đến thầy
Bạn ơi xin nhớ nơi này
Bao nhiêu kỉ niệm tháng ngày buồn vui
Cuộc đời lắm cảnh chia phôi
Xa nhau vin gửi đôi lời cho nhau




Huỳnh Thị Thành

THẦY TÔI VÀ NỖI NHỚ
( Bài thơ tặng thầy Võ Minh Cường nhân ngày 20/11/2011)
Chút bâng khuâng rơi vào trong tim bạn
Tự hỏi nhiều: nghề giáo sướng chi đâu
Tháng năm qua miệt mài bên bục giảng
Cả cuộc đời là viên phấn trên tay
Thầy ơi thầy! Sao không làm người mẫu
Dáng của thầy cũng chuẩn quá đi thôi
Thầy ơi thầy! Sao không làm họa sĩ
Hoa tay thầy chắc cũng đủ mười bông
Rồi bác sĩ, kĩ sư hay phi công
Quên tất cả thầy chọn nghề nhà giáo
Thật cao cả trong bao nghề cao cả
Thầy trở thành thần tượng của bao người
Lấy đạo đức để rèn giũa chí đời
Lấy nhân tâm để hường trò cái thiện
Khi chúng ta như chim non vỗ cánh
Như cánh diều sắp gặp gió trên cao
Bàn tay thầy che chở mọi ước ao
Cho chim vỗ mạnh, cho diều khỏi lao đâo
Chiếc là vàng rời cây thì nhớ gió
Cơn mua phùn nhớ hạt nắng đàu xuân
Neo bên bờ nhớ con đò nho nhỏ
Rời xa thầy ta sẽ mái nhớ thấy
Huỳnh Thị Thành
________________________________________





Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:02 am

THƠ KHÔNG ĐỀ
Có hạt mưa vô tình rơi vào buổi phan li
Ngày học cuối mắt ai nhòe ướt lệ
Tiếng trống trường sao vội vàng đến thế
Khép lại cổng trường để nắng lại phía sau
Lớp học nằm im giữa màn bụi trắng phau
Trời toàn mưa để ướt nhành phượng vĩ
Có cánh hoa buồn rơi một mình chợt nghĩ
Liệu có ai ngồi nhặt lại ép vào tim?

Hàng cây vẫn lặng yên bên những khoảng thân quen
Vẫn ghế đá này đây, trò chơi ngày xưa cũ
Và những bậc thang một thời ta mong ước
Sao chẳng tài nào đuổi kịp được thời gian

Tháng năm học trò sao vội vã chóng tan
Tí tách tiếng cười, hồn nhiên như cơn gió
Trong veo nỗi niềm, khoàng trời hồng bé nhỏ
Bỗng phập phồng như bong bóng vỡ tan

Rơi… Rơi
Mưa nhòe dòng lưu bút
Đọng lại nụ cười, đọng lại tháng ngày…
…phôi pha
Nguyễn Thu Uyên



NHỚ
Rời cấp hai tôi biết mình đã lớn
Đã lớn rồi biết suy nghĩ mộng mơ
Tôi mơ tới một màu xanh hi vọng
Để ngày mai tôi chập chững vào đời

Cánh cổng trường cấp ba hé mở
Tôi bỡ ngỡ trước tà áo tung bay
Niềm say mê với những chân trời mới
Với bao bạ bè sớm tối bên tôi

Yêu biết mấy cái sân trường nắng hạ
Ánh chói chang soi sáng cả vùng trời
Và soi rọi những nối niềm thơ dại
Tha thiết – bâng khuâng – khắc khoải đầu đời

Cánh phượng hồng đã rơi hai mùa hạ
Đã đến mùa mà tôi phải chia xa
Trời đã tắt và mây dồn kéo lại
Cơn mưa lòng tràn đầy nỗi nhớ thương

Tôi đang nhớ mà dường như không nhớ
Tôi đang thương àm lòng chẳng vấn vương
Vì tôi biết trường xưa sẽ luôn mãi
In bóng trên “dải đất” yêu thương
Ngô Việt Thắng





Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:02 am

CÓ MỘT LẦN
Có một lần về lại trường xưa
Về sống với những tháng ngày thương nhớ
Ngày chia tay tưởng chừng bỡ ngỡ
Sụt sịt cười “Mày phải nhớ lấy tao”

Thế rồi

Giờ đây…

Khoảng trời kia bỗng mênh mông biết mấy
Giọng bạn cười chỉ thấy được trong mơ
Mùa hè đuổi nahu lân la đến gọi
Giọt lệ buồn đẫm ướt những ngày xưa

Gió thoảng đưa mân mê làn tóc rối
Nắng mơ màng nâng giấc những cơn mơ
Phượng vĩ ơi nở sớm làm chi vội
Man mác buồn đượm buổi chia li

Tháng năm dài những ngày xưa yêu dấu
Thấm thoắt thoi đưa ngày tháng qua rồi
Thấy bâng khuâng những giấc mơ nồng
Phải chăng nơi đó những ngày tháng ta lớn
Giữa trường đời vẫn còn lại giấc mơ
Phan Thị Đỗ Quyên



TÌNH CỜ
Tuổi hồn nhiên giờ như lá giao mùa
Ngơ ngẩn rơi gửi vào miền phiêu lãng
Gửi lại mái trường một thời nghịch phá
Gửi tiếng cười chôn nỗi nhớ vào tim

Năm thàng qua đi sao thấy mình chưa lớn
Thấy chưa cần được một chuyến đi xa
Thấy sợ hãi ngoài cổng trường, biển rộng
Ở nơi đây, Nguyễn Du vẫn là nhà

Rồi mai đây mỗi người chia mỗi ngả
Có ai về ghé lại mái trương xưa
Cho tôi gửi một chút niềm thương nhớ
Ướp trong hoa, bằng lăng tím mong chờ
Trần Thị Mỹ Đẹp
___________________________________
NẮNG
Nắng tinh nghịch đùa trên trang giấy trắng
Đời học trò in dấu những hàng cây
Cây vẫn xanh màu xanh niềm hi vọng
Cả một thời áo trắng ngẩn ngơ bay

Tung bay…tung bay…lá vàng xoay trong gió
Rơi rơi cánh thắm trên từng ô vuông nhỏ
Lon ton nắng chạy với mỗ bậc thềm dài
Lắng tai…láng tai…vang vọng tiếng giảng bài
Hào nhịp ve đưa giọng ngàn mê mải
Nâng đỡ nắng vàng trên mỗi bước tương lai

Mai có xa nắng tràn theo muôn ngả
Mãi nơi đây trường xua mãi tụ về
Theo năm tháng nắng không mờ, không nhạt
Nắng mơn đùa tà áo trắng tung bay.
Võ Thị Phúc





Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:02 am

TIẾNG THỜI GIAN
Thật tình cờ tôi ghé lại trường xưa
Gió thoảng qua thơm ôi mùi nắng mới
Đôi lớp học lặng im nơi chốn vắng
Cây xà cừ xòe rộng tán yêu thương

Vẫn nơi ấy, dọc hành lang đọng nắng
Tiếng cười đùa trong vắt những ngày thơ
Cơn mưa chiều chợt rớt thềm lạnh vắng
Bàn ghê yên bên bục giảng mong chờ

Hạnh phúc ùa tâm hồn tôi chợt lớn
Thoáng đâu đây vương sợi tâm tư buồn
Lạnh một chút rồi lòng tôi ấm lại
Sống một thời màu áo trắng tinh khôi
Nguyễn Thị Thùy Trưng







Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:02 am


Một lần tôi tình cờ đọc được mẩu chuyển kê về Bác-Người cha yêu thương của dân tộc. Câu chuyện mang tên "Trường học của Bác".Nó đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết liệu những ai đọc câu chuyện này có suy nghĩ giống tôi không????? Question
Trong một lần trò chuyện với các bạn trẻ trong Khu Phủ Chủ tịch, Bác Hồ nói: "Các cô, các chú bây giờ đi học có trường, có bàn, có ghế, có thầy cô, bạn bè, sách vở, giấy bút, có giờ giấc đàng hoàng. Tối đến có đèn điện, thế mà một năm không lên được một lớp là không đúng. Ngày xưa, lúc Bác đang tuổi các cô, các chú thì tất cả bàn ghế, thầy, bạn, sách vở, giấy bút chỉ có trong bàn tay này thôi". Bác giơ bàn tay trái lên nói tiếp: "Hồi ấy Bác làm bồi tàu, làm người quét tuyết ở Anh rồi đi làm phụ bếp. Làm việc từ sáng đến tối, suốt ngày không được cầm tờ báo mà xem. Đến đêm mới hêt việc, mới được đọc sách, đọc báo. Ban ngày muốn học chỉ có một cách là viết chữ lên mảnh da tay này. Cứ mỗi buổi sáng viết mấy chữ rồi đi cọ sàn tàu, cọ thùng, đánh nồi, rửa bát, thái thịt, băm rau, vừa làm vừa nhìn vào da bàn tay mà học. Hết ngày, người thì mồ hôi đầm đìa, chữ cũng mờ đi, cuối buổi đi tắm mới xóa được chữ ấy đi. Coi như đã thuộc. Sáng mai lại ghi chữ mới".
Sách Hồ Chí Minh, đồng chí của chúng ta gồm nhiều hồi kí của các bạn Pháp viêt, Nhà xuất bản Xã hội Pari in năm 1970 có trích một đoạn Bác trả lời phóng viên A.Kan (báo Nhân Đạo của Đảng Cộng Sản Pháp) như sau: "Tôi khôn có hạnh phúc được theo học ở trường đại học. Nhưng cuộc sống đã cho tôi cơ hội học lịch sử, klhoa học xã hội và ngay cả khoa học quân sự. Phải yêu cái gì? Phải ghét cái gi? Cũng như tôi, tất cả người Việt Nam cần phải yêu độc lập, lao động, Tổ quốc".
"tất nhiên không phải riêng tôi mà toàn thế giới đều kính trọng những nhà báo chân chính. tôi cũng có thời gian học làm báo, cũng có thời gian tôi bỏ ngòi bút, cầm súng để chống lại kẻ thù, chống lại chủ nghĩa thực dân. khi tôi còn ở Pháp, khi còn biết ít tiếng Pháp tôi đã làm tổng biên tập, biên tập và phát hành cả một tờ báo"
Bác thường nói với cán bôn: "Học thêm được một thứ tiếng nước ngoài coi như có thêm một chìa khóa để mở thêm mottj kho tàng tri thức. việc học là việc suốt đời".
Đọc xong câu chuyện, tôi như đã thầm thía ra nhiều điều: không chỉ tôi mà còn nhiều bạn trẻ khác đã bỏ phí quá nhiều thời gian, nhiều cơ hội để có thể học tốt hơn. Chúng ta chưa biết yêu cái gì, hay thậm chí là ghét cái gì......vì chúng ta đã sống quá thụ động.......Còn rất nhiều thứ chúng ta chưa làm được, nhưng thay vì hổ thẹn, chúng ta hãy lấy Bác làm gương, hãy học tập và làm theo tấm gương đạo đức Chủ tịch Hồ Chí Minh! Học tập là việc suốt đời
Lê Thị Kim Hồng (nhờ ban biên tập chỉnh sửa thêm)





Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:03 am

MÃI NHỚ
Trong chớp mắt mùa hè chợt đến
Đốm phượng hồng thắp lửa trên cây
Đốt trong ta chút nồng nàn của hạ
Cho lòng ta nỗi nhớ đong đầy

Màu mực tím, tím cả thơ ngây
Nhuốm tiếng cười cất lên trong vắt
Hàng ghế đá bạn bè ngồi trò chuyện
Nắng sân trường rực rỡ đón hè sang

Lớp học chiều im lặng giữa mênh mông
Sao thương quá nơi một thời đã sống
Còn đâu nữa những tháng năm mơ mộng
Ta ngắm nhìn từng chiếc lá vàng rơi

Khung cửa sổ nơi chân trời mở rộng
Mái trường ơi cho ta gửi lại đây
Chút hồn nhiên trong sáng tuổi thơ ngây
Một thời tan trường áo trắng bay

Nhớ mãi nơi đây một thời cuối cấp
Nhớ bạn bè nhớ bố thân thương
Để kỉ niệm sẽ luôn đọng nắng
Mai xa rồi tôi nhớ mãi A2.
Thanh Lịch

BÀI CA CĂNG TIN

Căng tin hai buổi ra chơi
Như ong vỡ tổ như trời trút mưa
Ào ào cái miệng từa lưa
Bánh mì, bánh dẻo đưa tay mấy đồng
Khổ thay cái tội ngủ đông
Vội vàng đến lớp trong lòng đói meo
Bạn trai bạn gái rủ nhau
Vừa ăn vừa tám miệng nhai cười khì
Phán rằng:” Con gái gì kì
Ăn mà chẳng giữ chuyện gì cho em”
Lời rằng:” Duyên là duyên em
Duyên ăn duyên tám hồn nhiên nhất đời”
Phán rằng:” Nam nhi trên đời
Ăn hàng hết xảy tay lơi kiếm đào”
Lời rẳng:” Xã hội bình hào
Chẳng cần bích kiếm quan lao không sờn”
Ôi chao đang tám nhởn nhơn
Trống trường thúc vội mau lên đến giờ
Ối giời ơi ối giời ơi
Bao lần nước rút đến nơi mệt nhừ
Thế nhưng vẫn nói vẫn cười
Quãng đời áo trắng đẹp như trăng tròn.
Trương Xuân Nương






Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:03 am

ĐỌNG NẮNG

Có sợi nắng đi theo mùa áo trắng
Nắng long lanh rớt nhẹ những chùm vàng
Nắng xua tan cơn mưa đầy ảm đạm
Nắng bừng lên rạo rực sắc cầu vồng
Ai bảo nắng chỉ đến cùng mặt trời
Nắng có cả trong đôi lời tâm sự
Đọng lại từ hoài niệm tuổi học trò
Từng ngày tháng đi qua trong nỗi nhớ
Mới hôm vào nhìn nhau còn bỡ ngỡ
Mà bầy giừo bồng chốc hóa người thân
Đâu dễ kiếm trong vô vàn khái niệm
Hiểu “tình thầy”, “tình bạn” là gì chăng?
Một tia nắng không làm nên mùa hạ
Một cuộc đời không hóa thành thế gian
Nhưng có biết trên đời còn chuyện lạ
Một màu nẵng hóa xứ sở diệu kì
Nơi sự sống bắt đầu với tiếng cười
Nơi trái tim gắn kết những trái tim
Nơi cảm xúc được thăng hoa, lột tả
Nơi đọng nắng đong đầy bao tinh túy
Nắng học trò sống mãi với thời gian
Huỳnh Thị Thành






Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:03 am

NHỮNG DÒNG TÂM SỰ CÒN DANG DỞ
Ngày 12 tháng 1 năm 2012
….Cuộc sống mang đến cho ta thật nhiều điều thú vị. Đôi khi đó là cảm giác thân thiết, lạ lẫm của tình bạn những lúc bên nhau. Hay đó là một chút buồn man mác, luyến lưu mà có lẽ sau này mỗi chúng ta không thể nào quên được khi chia xa. Sao trên đời lại có cảnh chia ly sau một khoảng thời gian nhất định mà không phải là mãi mãi. Một chút se lạnh ngày cuối đông báo hiệu đã đến đầu tháng Giêng rồi, chẳng bao lâu nữa thì mỗi chúng ta, cả tôi, bạn và những đứa học trò cuối cấp sẽ phải rời xa mái trường phổ thông, bắt đầu chạm vào ngưỡng cửa của cuộc đời. Từng hàng người qua lại nhộn nhịp trên đường, không khí ngày Tết làm lòng tôi dấy lên một chút gì nôn nao, khó tả. Thoang thoảng đâu đây đọng lại nét buồn trên đôi mắt của những đứa họ trò 12. Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, thời gian trôi qua choáng ngợp không cho ta kịp nhìn lại: “ Quãng đời 12 năm cắp sách tới trường chỉ còn 6 tháng nữa ư?”- cái ý nghĩ bỗng chốc thoáng qua khiến chính bản thân tôi cũng chẳng thể nào tin nổi. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày ấy, những khi đến trường, mẹ phải đón đưa trên con đường rải đầy sỏi đá; cái ngày mà mỗi khi đến trường lại được vui đùa với những trò chơi con nít. Hay đôi khi là những hoài niệm ngọt ngào, là cái khoảnh khắc tôi say đắm trước ánh mắt của một cô bạn cùng lớp, sự rung động của tình yêu học trò trong sáng ở lứa tuổi ô mai. Thế mà thoáng qua đã 12 năm rồi ư? Và tôi vẫn nhớ cái ngày tuyển sinh vào lớp 10, nhìn khuông mặt ai cũng không giấu nổi sự rụt rè, cũng cảm thấy lạ lẫm với một ngôi trường mới. Thế mà, sao lại nhanh đến thế? Có lẽ nào là mơ chăng? …KO!
… Nghĩ về cái tên A2 – đó là mái nhà được xây bằng những viên gạch quan tâm trở nên vững chãi bằng sự đoàn kết và lợp trên đó là những mảnh gói cảm thông. Tất cả được sơn bằng tình yêu thưuơng ấm áp của 48 thần dân. Ngôi nhà ấy đã mang đến cho tôi những cung bậc cảm xúc hòa lẫn vào nhau: vui có, buồn có, chán nản cũng có…Ngày trước khi có ai đó hỏi : “ Lớp mày như thế nào, có vui không ?”. Các bạn biết tôi trả lời như thế nào không? Tôi luôn trả lời một câu như khẳng định chắc nịch: “KHÔNG!”. Thậm chí tôi còn nói với họ rẳng: “Đó là một nơi tồi tệ, một tập thể chứa đầy sự giả tạo ở mỗi người, một nơi có sự phân chia rõ ràng giữa giàu-nghèo, giỏi-kém, một tập thể không có tinh thần đoàn kết,…Nhiều khi tôi cảm thấy mình thật thừa thãi ở cái lớp học vô cảm này. Thế rồi…
…Thời gian đã chứng minh tất cả, tôi nhận ra những gì tôi suy nghĩ là hoàn toàn sai lầm, nếu không muốn nói rẳng chúng hoàn toàn trái ngược với những gì tôi suy nghĩ. Một điều thực tế mà tôi đang đối mặt : mỗi tháng, mỗi ngày, mỗi phút còn lại bên nhau là vô cùng quý giá. Tôi luôn tự nhủ với lòng mình: “Hãy cố gắng trân trọng những gì mà cuộc sống mang lại, nâng niu những gì tạo hóa đã ban cho. Tôi thực sự muốn nói một lời xin lỗi chân thành, có lẽ bây giờ đã quá muộn nhưng tôi vẫn hy vọng vào tương lai, vào những ngày sắp tới.
…. “Nếu tôi đang mơ xin hãy đánh thức tôi dậy
Nếu tôi đã thức xin đừng cho tôi mơ”.
Thời gian còn lại là những gì đẹp nhất, tôi và bạn hãy cố gắng trân trọng để sau này sẽ luôn nhớ về nhau, nhớ về những kỉ niệ dịu ngọt, để không bao giờ chúng chôn vùi theo năm tháng.
“ Đừng viết chúng lên cát, cơn gió thời gian sẽ thổi bay mất
Hãy khắc chúng lên đá, vì kỉ niệm sẽ trường tồn mãi mãi”.
Điềm Ngọc Cường






Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
phale_gk
Hiệu trưởng
Hiệu trưởng
phale_gk

Nam Tổng số bài gửi : 710
Join date : 10/10/2009
Age : 29
Đến từ : ...THIÊN ĐƯỜNG CHỈ CÓ A VÀ E....

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:03 am

TRANG (chua xong)
Kỉ niệm 12 năm
Hãy bắt đầu cuộc trò chuyện bằng những câu hỏi sau:
-Liệt kê tên 5 người giàu nhất thế giới mà bạn biết
-Tên 3 hoa hậu Trái Đất của 3 năm bất kì
-Tên 4 ca sĩ nỗi tiếng nhất nước Mĩ
Những câu hỏi trên có thể quá khó để trả lời ngay. Vậy giờ hãy giúp tôi kể tên 5 người thầy cố đã từng dạy bạn, tên 5 người bạn thân đã từng giúp bạn vượt qua khó khắn
Chúng không quá khó trả lời chứ!,







Chữ ký của phale_gk
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
iuiu_ngoinhatinhban_a2
thành viên lớp
thành viên lớp
iuiu_ngoinhatinhban_a2

Nữ Tổng số bài gửi : 136
Join date : 01/12/2009
Age : 29
Đến từ : a2_win

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:14 am

LỜI NGỎ
Ai đã từng trải qua đời học sinh mà không có một chút gì vương vấn…Một thời áo trắng mộng mơ với những khoảnh khắc không tên mà cứ in sâu mãi vào trí nhớ, những kỉ niệm buồn vui, những khi nghịch phá.Mãi vô tư, hồn nhiên, để rồi khi những con sóng đầu đời đầy dữ dội xô vào mới thấy nơi khóe mắt có hạt bụi nào đậu vào cay cay. Năm tháng học sinh phút chốc bay vèo không gì níu gữi, chợt thấy hụt hẫng vô cùng khi nhìn về quãng đường dài phía trước, rực rỡ hay tăm tối, hạnh phúc hay khổ đau? Bỗng thấy sợ hãi vô cùng với những ngày tháng kế tiếp không thể nào dự đoán, những ngày tháng mà rồi sẽ không được dắt xe đi dưới hàng hoa sữa mà xuýt xoa với cái mùi vừa thơm, vừa nồng khó tả của nó. Có ai không có ít nhiều kỉ niệm để nhớ, để rồi một lúc nào chợt nhìn thấy từng ghế đám hàng cây mà thấy nơi đâu cũng hiện lên bao hình ảnh thân thương của thầy cô, bè bạn. Và rồi dắt xe thẫn thờ thật chậm mỗi lúc tan trường, mười hai năm rực rỡ tiếng cười, niềm vui bỗng dương khép lại, như những giọt nắng bỗng như rơi đâu mất, không có gì níu kéo để vương lại, cũng không thể tìm lại. Chỉ có điều nắng kia mãi lấp lánh trong lòng ta và dù bụi thời gian cứ phủ đầy lên quá khứ, nắng vẫn ấm, vẫn đẹp và vẫn mãi sáng ngời, nhắc cho ta nhớ hoài một thời đẹp đẽ đã qua.

Như những khoảng lặng cần thiết của tâm hồn, tập san là những câu chuyện, những cảm xúc thật nhất của mỗi thành viên 12A2 về thầy cô, bạn bè, về một thời áo trắng sắp qua đi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức mình để nhặt nhạnh những vệt nắng đẹp đẽ nhất trong tâm hồn để làm nên tập san này. Hi vọng đây sẽ là nơi mà ánh nắng, tiếng cười mãi luôn chan hòa, tỏa sáng. Và biết đâu trên bước đường kế tiếp, tia nắng đó lại chẳng chờ đợi tôi và bạn đặt chân đến những miền trời rực rỡ hơn.
Nguyễn Thu Uyên
___________________________________
HOÀI NIỆM TRONG TÔI
Long lanh sương đọng lá cành
Nắng òa vỡ giấc rải quanh sân trường
Bằng lăng nhẹ phả chút hương
Lá vàng rớt vội trên đường ai đi
Áo dài xen áo sơ mi
Tinh khôi sắc trắng khắc ghi một thời
Gặp nhau bỡ ngỡ, bồi hồi
Quen nhau chưa đặng đã rời xa nhua
Ba năm qua thật là mau
Giờ là năm cuối kéo theo lệ dài
Bạn ơi! Nếu lỡ một mai
Xa vời cách trở có ai nhớ về
Bục giảng ai vẫn đứng kề
Mái đầu sớm bạc, mải mê truyền lời
Vai thầy vương bụi thầy ơi
Nghiêng nghiêng đôi kính rạng ngời mắt sâu
Trót yêu nghề giáo dãi dầu
Dù mưa hay nắng vì đâu hỡi thầy
Thầy như như vạn áng mây
Hóa thành trời rộng đong đầy ánh sương
Nói sao cho đặng cho tường
Tri ân con gửi lời thương đến thầy
Bạn ơi xin nhớ nơi này
Bao nhiêu kỉ niệm tháng ngày buồn vui
Cuộc đời lắm cảnh chia phôi
Xa nhau vin gửi đôi lời cho nhau




Huỳnh Thị Thành

THẦY TÔI VÀ NỖI NHỚ
( Bài thơ tặng thầy Võ Minh Cường nhân ngày 20/11/2011)
Chút bâng khuâng rơi vào trong tim bạn
Tự hỏi nhiều: nghề giáo sướng chi đâu
Tháng năm qua miệt mài bên bục giảng
Cả cuộc đời là viên phấn trên tay
Thầy ơi thầy! Sao không làm người mẫu
Dáng của thầy cũng chuẩn quá đi thôi
Thầy ơi thầy! Sao không làm họa sĩ
Hoa tay thầy chắc cũng đủ mười bông
Rồi bác sĩ, kĩ sư hay phi công
Quên tất cả thầy chọn nghề nhà giáo
Thật cao cả trong bao nghề cao cả
Thầy trở thành thần tượng của bao người
Lấy đạo đức để rèn giũa chí đời
Lấy nhân tâm để hường trò cái thiện
Khi chúng ta như chim non vỗ cánh
Như cánh diều sắp gặp gió trên cao
Bàn tay thầy che chở mọi ước ao
Cho chim vỗ mạnh, cho diều khỏi lao đâo
Chiếc là vàng rời cây thì nhớ gió
Cơn mua phùn nhớ hạt nắng đàu xuân
Neo bên bờ nhớ con đò nho nhỏ
Rời xa thầy ta sẽ mái nhớ thấy
Huỳnh Thị Thành
________________________________________
THƠ KHÔNG ĐỀ
Có hạt mưa vô tình rơi vào buổi phan li
Ngày học cuối mắt ai nhòe ướt lệ
Tiếng trống trường sao vội vàng đến thế
Khép lại cổng trường để nắng lại phía sau
Lớp học nằm im giữa màn bụi trắng phau
Trời toàn mưa để ướt nhành phượng vĩ
Có cánh hoa buồn rơi một mình chợt nghĩ
Liệu có ai ngồi nhặt lại ép vào tim?

Hàng cây vẫn lặng yên bên những khoảng thân quen
Vẫn ghế đá này đây, trò chơi ngày xưa cũ
Và những bậc thang một thời ta mong ước
Sao chẳng tài nào đuổi kịp được thời gian

Tháng năm học trò sao vội vã chóng tan
Tí tách tiếng cười, hồn nhiên như cơn gió
Trong veo nỗi niềm, khoàng trời hồng bé nhỏ
Bỗng phập phồng như bong bóng vỡ tan

Rơi… Rơi
Mưa nhòe dòng lưu bút
Đọng lại nụ cười, đọng lại tháng ngày…
…phôi pha
Nguyễn Thu Uyên



NHỚ
Rời cấp hai tôi biết mình đã lớn
Đã lớn rồi biết suy nghĩ mộng mơ
Tôi mơ tới một màu xanh hi vọng
Để ngày mai tôi chập chững vào đời

Cánh cổng trường cấp ba hé mở
Tôi bỡ ngỡ trước tà áo tung bay
Niềm say mê với những chân trời mới
Với bao bạ bè sớm tối bên tôi

Yêu biết mấy cái sân trường nắng hạ
Ánh chói chang soi sáng cả vùng trời
Và soi rọi những nối niềm thơ dại
Tha thiết – bâng khuâng – khắc khoải đầu đời

Cánh phượng hồng đã rơi hai mùa hạ
Đã đến mùa mà tôi phải chia xa
Trời đã tắt và mây dồn kéo lại
Cơn mưa lòng tràn đầy nỗi nhớ thương

Tôi đang nhớ mà dường như không nhớ
Tôi đang thương àm lòng chẳng vấn vương
Vì tôi biết trường xưa sẽ luôn mãi
In bóng trên “dải đất” yêu thương
Ngô Việt Thắng
___________________________________________
CÓ MỘT LẦN
Có một lần về lại trường xưa
Về sống với những tháng ngày thương nhớ
Ngày chia tay tưởng chừng bỡ ngỡ
Sụt sịt cười “Mày phải nhớ lấy tao”

Thế rồi

Giờ đây…

Khoảng trời kia bỗng mênh mông biết mấy
Giọng bạn cười chỉ thấy được trong mơ
Mùa hè đuổi nahu lân la đến gọi
Giọt lệ buồn đẫm ướt những ngày xưa

Gió thoảng đưa mân mê làn tóc rối
Nắng mơ màng nâng giấc những cơn mơ
Phượng vĩ ơi nở sớm làm chi vội
Man mác buồn đượm buổi chia li

Tháng năm dài những ngày xưa yêu dấu
Thấm thoắt thoi đưa ngày tháng qua rồi
Thấy bâng khuâng những giấc mơ nồng
Phải chăng nơi đó những ngày tháng ta lớn
Giữa trường đời vẫn còn lại giấc mơ
Phan Thị Đỗ Quyên

TÌNH CỜ
Tuổi hồn nhiên giờ như lá giao mùa
Ngơ ngẩn rơi gửi vào miền phiêu lãng
Gửi lại mái trường một thời nghịch phá
Gửi tiếng cười chôn nỗi nhớ vào tim

Năm thàng qua đi sao thấy mình chưa lớn
Thấy chưa cần được một chuyến đi xa
Thấy sợ hãi ngoài cổng trường, biển rộng
Ở nơi đây, Nguyễn Du vẫn là nhà

Rồi mai đây mỗi người chia mỗi ngả
Có ai về ghé lại mái trương xưa
Cho tôi gửi một chút niềm thương nhớ
Ướp trong hoa, bằng lăng tím mong chờ
Trần Thị Mỹ Đẹp
___________________________________
NẮNG
Nắng tinh nghịch đùa trên trang giấy trắng
Đời học trò in dấu những hàng cây
Cây vẫn xanh màu xanh niềm hi vọng
Cả một thời áo trắng ngẩn ngơ bay

Tung bay…tung bay…lá vàng xoay trong gió
Rơi rơi cánh thắm trên từng ô vuông nhỏ
Lon ton nắng chạy với mỗ bậc thềm dài
Lắng tai…láng tai…vang vọng tiếng giảng bài
Hào nhịp ve đưa giọng ngàn mê mải
Nâng đỡ nắng vàng trên mỗi bước tương lai

Mai có xa nắng tràn theo muôn ngả
Mãi nơi đây trường xua mãi tụ về
Theo năm tháng nắng không mờ, không nhạt
Nắng mơn đùa tà áo trắng tung bay.
Võ Thị Phúc
__________________________________________
TIẾNG THỜI GIAN
Thật tình cờ tôi ghé lại trường xưa
Gió thoảng qua thơm ôi mùi nắng mới
Đôi lớp học lặng im nơi chốn vắng
Cây v\xà cờ xòe rộng tán yêu thương

Vẫn nơi ấy, dọc hành lang đọng nắng
Tiếng cười đùa trong vắt những ngày thơ
Cơn mưa chiều chợt rớt thềm lạnh vắng
Bàn ghê yên bên bục giảng mong chờ

Hạnh phúc ùa tâm hồn tôi chợt lớn
Thoáng đâu đây vương sợi tâm tư buồn
Lạnh một chút rồi lòng tôi ấm lại
Sống một thời màu áo trắng tinh khôi
Nguyễn Thị Thùy Trưng


CUỘC SỐNG LÀ NHƯ THẾ - ĐỪNG ĐÁNH MẤT CHÍNH MÌNH !!!
Ngày xưa có đôi vợ chồng nọ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái .
Khi đi qua một làng đầu tiên họ nghe thấy những người ở đây thì thầm: "Xem thằng bé trên lưng lừa kìa, đúng là thứ không được dạy bảo đến nơi đến chốn… Ai lại ngồi thế khi cha mẹ phải lội bộ bên cạnh."Nghe vậy người vợ liền nói với chồng: "Không thể để họ nói xấu về con mình như vậy được’’. Người chồng bèn nhấc cậu bé xuống và nhảy lên lưng lừa ngồi .
Khi qua xóm thứ hai họ lại nghe mọi người ở đây xì xầm: "Xem kìa, thằng chồng kia quả là không biết xấu hổ, khỏe mạnh thế kia mà để vợ con đi bộ còn mình ngồi lên lưng lừa’’. Anh chồng liền nhảy xuống khỏi lưng lừa và để chị vợ ngồi lên. Hai cha con đi bên cạnh
Qua xóm thứ ba họ lại nghe thấy người ta xì xầm: "Tội nghiệp anh chồng, làm lụng vất vả cả ngày kiếm cơm áo về cho gia đình lại phải đi bộ, còn xem con vợ kìa! Cả thằng con nữa, đúng là vô phuc mới có được bà mẹ hư như vậy’’. Nghe vậy cả ba quyết định tất cả cùng ngồi lên lưng lừa rồi đi tiếp.Khi đi qua một xóm nữa họ nghe thấy mọi người nói với nhau: "Đúng là lũ vô cảm, độc ác chẳng khác thú vật. Ba người ngồi trên lưng co vật nhỏ nhắn thế kia thì nó gẫy lưng mất chứ." Nghe vậy ba người liền tụt khỏi lưng lừa và đi bên cạnh con vật.
Đến xóm tiếp theo mọi người cảm thấy không thể tin vào tai mình nữa khi nghe thấy người dân ở đây cười nhạo báng: "Nhìn kìa, đúng là lũ ngu. Cả ba lếch thếch đi bộ trong khi con con lừa chẳng có gì trên lưng."
Kết luận: người ta sẽ luôn luôn tìm cách chỉ trích bạn, nhạo báng bạn và hoàn toàn hok đơn giản tìm đc 1 người chấp nhận như bạn vốn có. Cho nên: hãy sống như bạn cảm thấy là đúng đắn và hãy đi đến những miền mà trái tim bạn chỉ lối…"Cuộc sống như một màn kịch không có phần tập dượt trước. Bởi vậy: Hãy hát ca, nhảy múa và yêu mỗi một giây phút của cuộc đời bạn trước khi vở kịch hạ màn không một tiếng vỗ tay"
Hoài Hải 11h 44 phút,19-02-2012
Phan Chánh Phước

Bằng lăng tím
Ngày vào trường bao bỡ ngỡ, rụt rè
Nắng vàng ươm trên mái ngói hoanh hoe
Một góc sân bạn cùng tôi sánh bước
Phượng vĩ rơi đỏ thắm cả chiều hè

Bằng lăng tím cả một trời mộng ước
Thấm thoắt thời gian, có kịp tìm về
Mai xa nhau, bạn, tôi còn có nhớ
Còn ai ngồi nhặt hoa tím ngày xưa?
Đỗ Thị Hồng Hạnh

Thu Uyên
Lách cách…lách cách. Nhỏ lắng tai nghe. Là tiếng ba đang gõ bàn phím máy vi tính. Vậy thôi nó không vào mạng nữa vậy, cũng lâu rồi không được cầm chuột, thấy cũng buồn buồn. Không biết từ lúc nào, chiếc máy tính đã trở nên xa lạ với nhỏ. Có lẽ là từ ngày nhỏ lên lớp 12. Nhỏ học ngày rồi học đêm, dường như không có mấy thời gian rảnh rỗi. Mà hễ rảnh lúc nào là nhỏ chui nào ngủ lúc ấy. Nhỏ tự thấy mình ghiền ngủ chẳng khác nào trước kia, ghiền xem phim Hàn Quốc. Ui, nhưng bây giờ nhỏ không muốn ngủ lắm, vậy biết làm gì chứ? Nhỏ lục lại chồng sách vở, không phải học đâu, nhỏ chỉ đang tìm cuốn sổ của mình thôi.Tự nhiên nhỏ muốn viết một cái gì đó.Dạo này đầu nhỏ không còn tĩnh lặng như trước kia, trong óc như lúc nào cũng nổi sóng. Có lúc nhỏ thấy sợ hãi về cuộc đời phía trước, không biết rồi tương lai mình sẽ đi về đâu; có lúc nhỏ lại thấy buồn khi nghĩ rồi một ngày không xa, nhỏ sẽ không còn ở trong căn nhà này, không còn sáng sáng dắt xe đi học, không còn đến trường, không còn được gặp những khuôn mặt thân quen của bạn bè. Nghĩ đến đó, nhỏ thấy sợ, không dám nghĩ thêm. Gió lùa qua khung cửa sổ, ngân từng tiếng ngắn và thanh. Nhỏ cầm bút nghĩ đi nghĩ lại rồi cất đi, không viết nữa. Nhỏ đột nhiên thấy tâm hồn trống rỗng, rất lạ. Nhỏ nhìn chiếc lịch bàn, thở dài đánh thêm dấu tick nữa, chấm dứt một ngày sắp qua.
Sáng, vươn vai một cách khoan khoái, nhỏ trở dậy, bắt đầu một ngày học tập mới thôi. Cố lên! Nhỏ nghĩ vậy rồi nhanh chóng làm những việc sáng nào cũng phải làm, trước khi dắt xe ra hỏi nhà. Chỉ mất khoảng 15’ là nhỏ đến trường. Sáng nào cũng vậy, nhỏ đều vội vã đạp xe như sợ thời gian sẽ trôi qua mất. Nhỏ lên cầu thang, bước vào lớp. Không khí lớp vẫn như ngày nào lúc nhỏ vào lớp 10. Vẫn vui hồn nhiên và nhiều lúc trẻ con hơn tuổi. Nhỏ cảm nhận dạo này dường như mọi người ai cũng hay cười hơn. Và nhỏ cũng vậy, hay cười, hay nói và ít để tâm đến những chuyện lặt vặt làm mình khó chịu. Nhỏ muốn dành thời gian này chỉ để cười thôi, nhỏ cảm nhận rồi một ngày không xa nhỏ sẽ không còn được như bây giờ nữa. Vậy thì không có lí do gì mà bây giờ không làm tất cả những gì mình muốn. Có lúc nhỏ khùng đến nỗi, bàn với nhỏ bạn ngồi bên, hai đứa cùng làm việc riênng trong lớp để được thầy cô cho đứng phạt. Nhỏ muốn nếm thử cái mùi đó, thử trải tất cả những cảm giác của một học sinh.

Nhưng rồi không dám, nhỏ vẫn nhát như vậy.Nhỏ mỉm cười, đặt cặp xuống, quay qua nói mấy câu đùa nhạt thếch với mấy đứa ngồi bên. Nhiều lúc nhỏ không biết mình đang nói gì nhưng vẫn nói. Lạ thật! Nhưng không sao lâu lâu bị chửi cũng vui. Hôm nay lớp có tiết đầu là giờ văn. Bao giờ cũng vậy, trước tiết văn là cả lớp tán loạn lên, đứa học bài, đứa vội chép bài tập. Văn vốn dĩ là môn khó nuốt với học trò mà, nhất là một lớp nâng cao khối A như lớp nhỏ. Nhỏ chỉ hơi buồn khi nghĩ đến co giáo dạy văn, nhiều lúc nhỏ thấy thương cô dù chính nhỏ cũng là người làm cho cô phải buồn. Nhỏ rất lười phát biểu, mặc dù nhỏ cũng thích văn lắm. Những đứa khác không thích không phát biểu, còn nhỏ thì…Thôi, vậy thì từ giờ thay đổi vậy. Nhỏ không muốn dành nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ như thế này nữa, phải biến suy nghĩ thành hành động chứ. Thôi được bắt đầu từ hôm nay, nhỏ sẽ biến mọi thứ thành sự thật. Nhỏ sẽ học để thi đậu vào ngôi trường mà mình mơ ước, nhỏ sẽ chăm chỉ phát biểu để cô không phiền lòng nữa. CHỉ có điều…tự nhiên nhỏ chùn xuống. Có một điều dù nhỏ muốn cũng không thành sự thật được, nhỏ biết vậy và thấy rất buồn. Đó là những năm tháng này. DÙ nhỏ có nỗ lực đến mấy cũng không thể níu giữ những năm tháng này ở lại, rồi chúng sẽ chỉ còn là quá khứ. Tuổi học trò sẽ lùi mãi vào dĩ vãng. Nhỏ sẽ lớn, sẽ một mình đối diện với cuộc đời mà không còn sự bảo bọc của cha mẹ, thầy cô. Tự nhiên nhỏ thấy sợ quá. Nỗi sợ mà nhỏ chưa từng gặp trước khi học lớp 12. trước kia khi nhìn thấy anh chị 12 khóc đến sưng mắt vào ngày chia tay, nhỏ đã cười. Nhỏ nghĩ sao mà họ lại nhạy cảm đến vậy nhỉ? Có gì đâu, ra trường nhưng họ vẫn có thể điện thoại gặp nhau thường xuyên mà, Nhưng giờ nhỏ mới thấm thía cảm giác ấy, cái cảm giác mà chỉ nhứng ai học cuối cấp mới hiểu hết được.” Mọi sự việc đều luôn thay đổi và biến chuyển, không có gì là dậm chân tại chỗ” thầy giáo dạy phẩn Triết đã nói như vậy. Nhỏ hiểu mọi thứ luôn cần thay đổi, con người sẽ lớn lên, một cái cũ mất đi sẽ có cái mới được hình thành, có mất đi tuổi học trò thì tuổi trường thành mới đến. Nếu dùng lí trí để phân tích thì nhỏ hiểu hết, hiểu rằng không có gì để phải buồn, phải lo. Nhưng rồi chính nhỏ đã không thắng nỗi bản thân mính, nhỏ vẫn lo lắng cho tương lai, vẫn hụt hẫng khi thời gian trôi đi quá vội. Thôi vậy, nếu đã không níu kéo được thì hãy để nó trôi qua thật ý nghĩa. Có lẽ tuổi học trò sẽ qua, nhưng kí ức về nó mãi còn. Nhỏ tin vây. CHỉ còn mấy tháng nữa thôi, vậy là sắp xa…Cổng trường THPT sẽ khép lại sau lưng nhỏ. Liệu cổng trường địa hcoj có rộng mở để chào đón nhỏ và bạn bè không? Chưa biết, nhưng nhỏ tin cuộc đời sẽ trả giá công bằng cho bao nỗ lực mà nhỏ và bạn bè đã bỏ ra, tin rằng cổng trường địa hcoj vẫn đang thênh thang chờ nhỏ bước vào để bắt đầu một khoảng đời mới. Nhỏ đang ở đâu? Có lẽ nhỏ đang đứng giữa một bước ngoặt trong cuộc đoiè, là điểm nhở đang sắp trút khỏi mình 2 chữ “học sinh” để thay vào 2 chữ “ sinh viên”, là điểm mà nhỏ sẽ kiễng chân lên để trở thành người lớn. Điều gì đang chờ đợi nhỏ ở phía trước?
Trống đánh vào tiết kéo nhỏ quay về thực tại. Nãy giờ nhỏ đã nghĩ lung tung nhiều quá. Phải hoàn thành tốt ngày hôm nay thì mới biết ngày mai thế nào chứ? Học thôi!... Bên ngoài khung cửa sổ, nắng đã len khỏi màn sương dày, lấp lánh chiếu sáng từng cây nhỏ. Ngày mới đã thực bắt đầu…

MÃI NHỚ
Trong chớp mắt mùa hè chợt đến
Đốm phượng hồng thắp lửa trên cây
Đốt trong ta chút nồng nàn của hạ
Cho lòng ta nỗi nhớ đong đầy

Màu mực tím, tím cả thơ ngây
Nhuốm tiếng cười cất lên trong vắt
Hàng ghế đá bạn bè ngồi trò chuyện
Nắng sân trường rực rỡ đón hè sang

Lớp học chiều im lặng giữa mênh mông
Sao thương quá nơi một thời đã sống
Còn đâu nữa những tháng năm mơ mộng
Ta ngắm nhìn từng chiếc lá vàng rơi

Khung cửa sổ nơi chân trời mở rộng
Mái trường ơi cho ta gửi lại đây
Chút hồn nhiên trong sáng tuổi thơ ngây
Một thời tan trường áo trắng bay

Nhớ mãi nơi đây một thời cuối cấp
Nhớ bạn bè nhớ bố thân thương
Để kỉ niệm sẽ luôn đọng nắng
Mai xa rồi tôi nhớ mãi A2.
Thanh Lịch

BÀI CA CĂNG TIN

Căng tin hai buổi ra chơi
Như ong vỡ tổ như trời trút mưa
Ào ào cái miệng từa lưa
Bánh mì, bánh dẻo đưa tay mấy đồng
Khổ thay cái tội ngủ đông
Vội vàng đến lớp trong lòng đói meo
Bạn trai bạn gái rủ nhau
Vừa ăn vừa tám miệng nhai cười khì
Phán rằng:” Con gái gì kì
Ăn mà chẳng giữ chuyện gì cho em”
Lời rằng:” Duyên là duyên em
Duyên ăn duyên tám hồn nhiên nhất đời”
Phán rằng:” Nam nhi trên đời
Ăn hàng hết xảy tay lơi kiếm đào”
Lời rẳng:” Xã hội bình hào
Chẳng cần bích kiếm quan lao không sờn”
Ôi chao đang tám nhởn nhơn
Trống trường thúc vội mau lên đến giờ
Ối giời ơi ối giời ơi
Bao lần nước rút đến nơi mệt nhừ
Thế nhưng vẫn nói vẫn cười
Quãng đời áo trắng đẹp như trăng tròn.
Trương Xuân Nương


ĐỌNG NẮNG

Có sợi nắng đi theo mùa áo trắng
Nắng long lanh rớt nhẹ những chùm vàng
Nắng xua tan cơn mưa đầy ảm đạm
Nắng bừng lên rạo rực sắc cầu vồng
Ai bảo nắng chỉ đến cùng mặt trời
Nắng có cả trong đôi lời tâm sự
Đọng lại từ hoài niệm tuổi học trò
Từng ngày tháng đi qua trong nỗi nhớ
Mới hôm vào nhìn nhau còn bỡ ngỡ
Mà bầy giừo bồng chốc hóa người thân
Đâu dễ kiếm trong vô vàn khái niệm
Hiểu “tình thầy”, “tình bạn” là gì chăng?
Một tia nắng không làm nên mùa hạ
Một cuộc đời không hóa thành thế gian
Nhưng có biết trên đời còn chuyện lạ
Một màu nẵng hóa xứ sở diệu kì
Nơi sự sống bắt đầu với tiếng cười
Nơi trái tim gắn kết những trái tim
Nơi cảm xúc được thăng hoa, lột tả
Nơi đọng nắng đong đầy bao tinh túy
Nắng học trò sống mãi với thời gian
Huỳnh Thị Thành

NHỮNG DÒNG TÂM SỰ CÒN DANG DỞ
Ngày 12 tháng 1 năm 2012
….Cuộc sống mang đến cho ta thật nhiều điều thú vị. Đôi khi đó là cảm giác thân thiết, lạ lẫm của tình bạn những lúc bên nhau. Hay đó là một chút buồn man mác, luyến lưu mà có lẽ sau này mỗi chúng ta không thể nào quên được khi chia xa. Sao trên đời lại có cảnh chia ly sau một khoảng thời gian nhất định mà không phải là mãi mãi. Một chút se lạnh ngày cuối đông báo hiệu đã đến đầu tháng Giêng rồi, chẳng bao lâu nữa thì mỗi chúng ta, cả tôi, bạn và những đứa học trò cuối cấp sẽ phải rời xa mái trường phổ thông, bắt đầu chạm vào ngưỡng cửa của cuộc đời. Từng hàng người qua lại nhộn nhịp trên đường, không khí ngày Tết làm lòng tôi dấy lên một chút gì nôn nao, khó tả. Thoang thoảng đâu đây đọng lại nét buồn trên đôi mắt của những đứa họ trò 12. Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, thời gian trôi qua choáng ngợp không cho ta kịp nhìn lại: “ Quãng đời 12 năm cắp sách tới trường chỉ còn 6 tháng nữa ư?”- cái ý nghĩ bỗng chốc thoáng qua khiến chính bản thân tôi cũng chẳng thể nào tin nổi. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày ấy, những khi đến trường, mẹ phải đón đưa trên con đường rải đầy sỏi đá; cái ngày mà mỗi khi đến trường lại được vui đùa với những trò chơi con nít. Hay đôi khi là những hoài niệm ngọt ngào, là cái khoảnh khắc tôi say đắm trước ánh mắt của một cô bạn cùng lớp, sự rung động của tình yêu học trò trong sáng ở lứa tuổi ô mai. Thế mà thoáng qua đã 12 năm rồi ư? Và tôi vẫn nhớ cái ngày tuyển sinh vào lớp 10, nhìn khuông mặt ai cũng không giấu nổi sự rụt rè, cũng cảm thấy lạ lẫm với một ngôi trường mới. Thế mà, sao lại nhanh đến thế? Có lẽ nào là mơ chăng? …KO!
… Nghĩ về cái tên A2 – đó là mái nhà được xây bằng những viên gạch quan tâm trở nên vững chãi bằng sự đoàn kết và lợp trên đó là những mảnh gói cảm thông. Tất cả được sơn bằng tình yêu thưuơng ấm áp của 48 thần dân. Ngôi nhà ấy đã mang đến cho tôi những cung bậc cảm xúc hòa lẫn vào nhau: vui có, buồn có, chán nản cũng có…Ngày trước khi có ai đó hỏi : “ Lớp mày như thế nào, có vui không ?”. Các bạn biết tôi trả lời như thế nào không? Tôi luôn trả lời một câu như khẳng định chắc nịch: “KHÔNG!”. Thậm chí tôi còn nói với họ rẳng: “Đó là một nơi tồi tệ, một tập thể chứa đầy sự giả tạo ở mỗi người, một nơi có sự phân chia rõ ràng giữa giàu-nghèo, giỏi-kém, một tập thể không có tinh thần đoàn kết,…Nhiều khi tôi cảm thấy mình thật thừa thãi ở cái lớp học vô cảm này. Thế rồi…
…Thời gian đã chứng minh tất cả, tôi nhận ra những gì tôi suy nghĩ là hoàn toàn sai lầm, nếu không muốn nói rẳng chúng hoàn toàn trái ngược với những gì tôi suy nghĩ. Một điều thực tế mà tôi đang đối mặt : mỗi tháng, mỗi ngày, mỗi phút còn lại bên nhau là vô cùng quý giá. Tôi luôn tự nhủ với lòng mình: “Hãy cố gắng trân trọng những gì mà cuộc sống mang lại, nâng niu những gì tạo hóa đã ban cho. Tôi thực sự muốn nói một lời xin lỗi chân thành, có lẽ bây giờ đã quá muộn nhưng tôi vẫn hy vọng vào tương lai, vào những ngày sắp tới.
…. “Nếu tôi đang mơ xin hãy đánh thức tôi dậy
Nếu tôi đã thức xin đừng cho tôi mơ”.
Thời gian còn lại là những gì đẹp nhất, tôi và bạn hãy cố gắng trân trọng để sau này sẽ luôn nhớ về nhau, nhớ về những kỉ niệ dịu ngọt, để không bao giờ chúng chôn vùi theo năm tháng.
“ Đừng viết chúng lên cát, cơn gió thời gian sẽ thổi bay mất
Hãy khắc chúng lên đá, vì kỉ niệm sẽ trường tồn mãi mãi”.
Điềm Ngọc Cường


*Có những nỗi buồn làm ta lớn lên – như những nhát khía vào gốc mướp để cây ra thêm nhiều quả. Buồn không hẳn là không tốt. Khóc không hẳn là không hay…*

*Ngược thời gian, ngày bước vào lớp, nhìn thấy 51 gương mặt lạ hoắc, nó tự hỏi có thể yêu quý ngần này “kẻ xa lạ” được chăng? Nhưng giờ đây tuy chỉ còn 48 gương mặt, có kẻ ra người vào, đối với nó có còn xa lạ? Trái tim nó giờ đây như đang phát triển thành một cái cây với biết bao nhiêu là lá. Mỗi con người trong cái lớp thân thương này như là một chiếc lá. Điều đặc biệt là những chiếc lá ấy có thể theo thời gian sẽ bị những chiếc lá khác che khuất, lấp ló phía sau nhưng sẽ chẳng bao giờ cây để lá lìa cây, trừ khi cây không còn tồn tại. Đã bao lần, những trận mưa, những cơn gió chực cuốn đi chiếc la hay kéo cành lung lay. Cái cây ấy mệt mỏi lắm, muốn buông xuôi tất cả. Cây luôn muốn yên vui bên lá. Cây muốn lắm! Lá mãi là một phần không thể thiếu của cây.*
*Có lẽ, với ngần ấy thời gian, với biết bao kỉ niệm. Giây phút cả lớp hòa cùng nhịp đập, ánh mắt lấp lánh, nụ cười hân hoan cùng hát vang bài hát “Bài ca chiến thắng” trong lần đạt giải nhất trò chơi “Đổ nước vào chai” ngày hội trại. Hay tâm trạng hồi hộp, ánh mắt lo lắng của cổ động viên khi các chàng cầu thủ bóng chuyền của lớp đang đụng độ nảy lửa với đội đối phương, rồi tất cả như vỡ òa trong tiếng reo hò cổ vũ vang trời với bàn thua trông thấy của đội bạn…Nhưng kỉ niệm đâu chỉ mãi là niềm vui, là giây phút huy hoàng, là tiếng reo hò vang dội. Đọng lại trong tâm hồn nó là một góc riêng tư. Cái suy nghĩ có vẻ hơi già so với những đứa bạn cùng tuổi của một con nhỏ chưa được công nhận là người lớn chợt lóe lên trong đầu nó. Có vẻ hơi nực cười. Quái thật, nó quyết định làm một việc có lỗi. Ngay lúc này, nó chả muốn làm một cái gì nữa cho cái lớp này, thấy mình lạc lõng, chả xứng một tí nào với cái chức bí thư của lớp này. Quyền không! Trách nhiệm không! Và tồn tại cũng không! Thôi là không làm nữa cho rảnh vậy. Chả có gì là không thể làm cả.Cấm tuyệt đối gọi nó là bí thư, xù lên ngay cả với ông bố khó tính… Thế rồi! Những cái gì phảng phất trong khoảng thời gian hụt hẫng cũng đã qua. Quay về quỹ đạo của nó. Những gì thân thương vẫn hiện hữu xung quanh nó, cái tập thể đáng ghét này.Thôi thì…Nó xin lỗi mọi người. Nó biết mọi người có thể không hiểu nó nhưng vẫn tha thứ cho nó. Nó chợt man mác buồn. Cái gì đó ươn ướt lăn trên má…

* Có những nỗi buồn làm ta lớn lên – như những nhát khía vào gốc mướp để cây ra thêm nhiều quả. Buồn không hẳn là không tốt. Khóc không hẳn là không hay. Có phải trời sáng lên, vì mắt ta trong lên sau khi khóc. *


Thùy Trân







Chữ ký của iuiu_ngoinhatinhban_a2
Về Đầu Trang Go down
Admin
lớp trưởng
lớp trưởng
Admin

Nam Tổng số bài gửi : 315
Join date : 02/10/2009
Age : 29

Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitimeWed Mar 14, 2012 11:28 am

LẮNG ĐỌNG
---Kim Nga---
Ngoài sân trường những cánh phượng cuối cùng đã lác đác rơi , tiếng ve kêu râm ran trên khắp các tán cây rộng lá. Tôi khép nép, chậm rãi nhặt lại những gì đẹp nhất của mái trường THCS,bỗng khựng lại khi vào một cánh phượng rơi vào đầu tôi, cánh phượng cuối cùng-cánh phượng đập tan hiện tại để kéo tôi vào quá khứ. Tôi nhớ lại tất cả từ cái lúc rụt rè của buổi đầu tựu trườnghay những giây phút thăng hoa trong lễ tổng kết.
Ôi nhớ lắm cái tiếng "lớp mình ơi" của cô giáo chủ nhiệm, nhớ lắm đôi kiếng cận của thầy dạy toán và nhớ lắm những trò quậy phá của lũ học trò .. và có lẽ trong một giây phút nào đó mắt tôi bắt đầu ươn ướt; và dường như mọi quá khứ đã tan biến, tiếng ve đã làm mờ nhạt đi tất cả; tôi sợ, tôi sợ cái cảnh thiếu vắng đó. sợ thiếu tiếng thầy cô bạn bé, sợ sẽ không được nhìn lại trường nữa.. Ôi ! sao thời gian lại trôi đi một cách vô thức đến vậy. Tôi buồn và tuyệt vọng, trong đầu thoáng nghĩ "mình đã thực sự lớn. chỉ còn ngày nay thôi,ngày cuối cùng để còn lại là học sinh lớp 9, còn đi long nhong dưới sân trường rợp bóng những cây me tây và mọi chiện thay đổi khi ngày mai đến, lúc đó tôi sẽ không còn là học sinh của ngôi trường này nữa" Ôi! dường như có cái cảm giác gì đó nóng lan khắp người tôi. Tôi rảo bước nhẹ xung quanh hàng ghế đá – nơi mà trước kia là địa điểm buôn chuyện của tụi tôi, rồi tôi lướt qua hàng cây bàng, hàng phượng vĩ đỏ rực. Tôi muốn có khoảng thời gian yên tĩnh, tôi muộn được ngắm nhìn lại tất cả để những gì đẹp nhất có thể đọng lại trong tôi, để ngôi trường kia trường tồn mãi ..
Ba tháng hè dài đằng đẵng, vui buồn lẫn lộn, thật sự tôi không biết mình sẽ làm gì và đi đâu?Sao đầu tôi rối bời vậy nhỉ??
Và rồi cánh cửa phổ thông đã mở ra trước mắt, đưa tôi đến một mái nhà mới. mái nhà của biết bao cảm giác lẫn lộn: vui, buồ, bỡ ngỡ, rụt rè... cả những cảm xúc gì đó lạ lắm!
Ba năm phổ thông không phải là quá nhiều để tôi tận hưởng quãng đời học sinh của mình. Theo quy luật của thời gian, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, cũng là 3 ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai, cũng là 4 mùa xuân- hạ -thu –đông nhưng vạn vật không còn như cũ nữa.Tà áo dài trắng tin khôi – tôi lại sắp sửa rời xa nó. Còn nhớ như in vào đầu năm lớp 10 tôi trông nó như kẻ thù bởi sự bất tiện mà còn phải mặc những 3 bữa một tuần. mặc nó trên người tôi ngán ngẩm chẳng muốn đi đâu cả, chiên áo như một cực hình mà tôi phải gánh chịu.Nhưng giờ đã khác; tôi thất mến nó, yêu nó, thích mặc nó và bắt đầu cảm thấy sợ; sợ một ngày nào đó sẽ không được mặc nó nữa, không được ngắm nhìn mình trong gương mỗi lúc mặc áo dài, không được thấy cái màu trắng tinh khôi kia phấp phơi bay trong gió.Tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ " sao trường không quy định học sinh 12 mặc áo dài nguyên tuần nhỉ?""hix.hix" Người tôi nóng ran lên, tôi bắt đầu thấy lo,tôi lo và không biết mình sẽ ra sao khi sẽ không được gặp lại thầy chủ nhiệm, gặp lại tiếng nhỏ bí thư, tiếng của lớp trưởng và tiếng của cả tập thể a2, tôi lo là mình sẽ không vững bước được nếu thiếu đi lời dạy của thầy, lời tâm sự của cái Thơ bên cạnh, cái Thành và cả cái Nương nữa; hay những buổi sinh hoạt lớp với những trò quậy phá, những lời phàn nàn của học sinh khi phải ngồi dưới trời nắng trong những buổi chào cờ, những hoạt động ngoại khóa.
Tôi thật sự choáng váng, cố tìm kiếm một mùi hương lẫn trong gió để không nghĩ đến những chuyện đó, phải cố chạy đua với thời gian để nhặt nhạnh những kỉ niệm, để lưu lại dáng hình của thầy cô, bạn bè mái trường, hàng ngày, hay lắng đọng lại những lời nói của một ai đó.. Có lẽ lúc này là lúc thích hợp nhất để tôi làm điều đó, tôi đã phí quá nhiều thơi gian, giờ tôi phải giữ lấy nó, phải sống thật vui vẻ bên lớp trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại. Khi đó với người khác, đó có thể là tình cảm hay những tâm sự được ẩn giấu trong tờ giấy nhỏ với ba từ " mình mến ấy!" Đừng ngại nghùng , nếu bạn không lấy can đảm để nói bây giờ, thì mai sau sẽ phải hối hận lắm đó, bởi đó không phải là điều xấu hay những việc làm khiến người ta phải ghét bạn mà đó chỉ là những rung động.. tương lại của bạn ở phía trước cánh cửa đại học sắp mở ra với bạn, có thể sẽ có người vui có người buồn, không ai dám đoán trước được điều gì cả? Nhưng tôi hi vọng dù cho có điều gì xảy ra đi nữa thì tôi sẽ mãi mãi là người bạn của bạn và bạn sẽ mãi mãi trong lòng tôi.Tôi sẽ nhớ mãi A2!





Chữ ký của Admin
Về Đầu Trang Go down
https://ngoinhaa2.forumvi.net
Sponsored content




Tập san: Bạn của tôi... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tập san: Bạn của tôi...   Tập san: Bạn của tôi... I_icon_minitime






Chữ ký của Sponsored content
Về Đầu Trang Go down
 

Tập san: Bạn của tôi...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
VÌ MỘT TẬP THỂ VỮNG MẠNH VÀ PHÁT TRIỂN :: BÀI VIẾT TẬP SAN-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất